
SÁCH
Toàn thân mưa gió em từ biển đi lên(1).
Ngày 12 tháng 5 năm 2008, Vấn Xuyên đã xảy ra một trận động đất mạnh 8.0 độ richter, Thiểm Tây, Cam Túc xảy ra dư chấn mạnh từ 6.5 đến 7.0 độ richter.
Ngày hôm đó, La Kỳ Kỳ đang ở San Francisco, vẫn lái xe đi làm như bình thường, còn đến văn phòng sớm ba mươi phút, vừa uống sữa vừa vào mạng gửi email. Đột nhiên, cô nhìn thấy tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên, kinh hãi click chuột vào để đọc, nhằm xác nhận tính chính xác của thông tin đó.
Sau vài phút đầu óc gần như tê liệt, cô bỗng nhớ ra Tứ Xuyên tiếp giáp Thiểm Tây; Thiểm Tây xảy ra động đất mạnh như thế, Tứ Xuyên chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Dù lúc này ở Trung Quốc đang là rạng sáng, cô vẫn vội vàng gọi điện thoại về nhà, không có ai nhấc máy; gọi vào di động của bố, không ai trả lời; gọi vào di động của mẹ, không ai nghe; gọi vào di động của em gái, vẫn không có ai nghe.
Kỳ Kỳ gọi đi gọi lại vào di động của bố mẹ. Trong tiếng chuông réo liên hồi, bàn tay cầm điện thoại của cô đã bắt đầu run rẩy.
Bố mẹ Tiểu Linh, cô bạn đồng nghiệp người Trung Quốc, đang ở Thành Đô. Khi liên tục gọi điện về nhà mà không được, cô ấy đã nằm bò ra bàn, khóc nấc lên đau khổ.
Suốt buổi sáng, Kỳ Kỳ không làm bất cứ việc gì, chỉ gọi điện thoại và liên tục cập nhật tin tức. Nhưng trận động đất vừa xảy ra; mức độ nặng nhẹ thế nào, dư chấn bao nhiêu độ richter, báo chí còn chưa dám khẳng định, tin tức đăng tải trên mạng ít ỏi tới mức đáng thương. Vì muốn tìm hiểu mức độ thiệt hại mà tỉnh Thiểm Tây phải chịu trong trận động đất này, cô đã tìm bản đồ Trung Quốc, dùng thước ước lượng khoảng cách giữa Vấn Xuyên và Tây An, căn cứ vào tỷ lệ trên thước để tính toán khoảng cách thực tế, rồi gọi điện thoại cho một người bạn thời đại học đang nghiên cứu về sự vận động của vỏ Trái Đất ở viện nghiên cứu MIT(2), hỏi cậu ta về quy luật giảm dần của sự lan truyền địa chấn. Cho đến khi hết giờ làm, cô đã trở thành chuyên gia không tồi trong lĩnh vực địa chấn.
Buổi tối, cuối cùng điện thoại cũng thông. Bố nói: “Người không sao. Nhà cũng không sao, chỉ có trần nhà bị rơi mấy tảng, ti vi bị móp méo tới không nhận ra hình dạng gì nữa, con không phải lo, Viện Viện luôn ở bên bố mẹ.”
Kỳ Kỳ hỏi thăm tất cả họ hàng, người thân trong gia đình. Sau khi biết mọi người đã an toàn, cô mới quay sang dặn dò em gái.
Khi định cúp máy, cô em gái nói: “Chị, mười phút nữa chị gọi vào di động cho em, em có chuyện muốn nói với chị.”
www.minhphuong.name.vn
Đọc thêm »
Nhận xét
Đăng nhận xét