Thanh xuân mà, ai chẳng một lần chênh vênh…



Tuổi trẻ của chúng ta, có phải ai cũng từng trải qua những cung bậc cảm xúc: vui vẻ, hạnh phúc, cô đơn, buồn bã, thất vọng… và chênh vênh?

Thanh xuân của tôi, cũng đã từng nhuốm màu của những cũng bậc cảm xúc đó. Cũng đã từng trải nghiệm biết bao màu sắc, âm thanh của cuộc sống.

Thế nhưng ai cũng vậy, trước những giai đoạn quan trọng của cuộc đời bao giờ chẳng có những lúc chúng ta cảm thấy mọi thứ đang lạc bước ra khỏi quỹ đạo sẵn có của nó, rồi lại thấy chênh vênh, lạc lõng giữa biết bao người xung quanh.

Ta chênh vênh với cảm xúc, với tình yêu, với công việc và với ngay cả chính bản thân mình. Có những ngày, ta cảm giác mình đang đứng trên một sợi dây vắt vẻo, chỉ cần khẽ nhón chân là sẽ tuột, chẳng biết nên bước tiếp hay dừng lại trong khi đoạn đường phía trước đang mù mịt và phía sau cũng chẳng thể quay đầu.

Rồi những lúc đó tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mà đi đến 1 nơi xa, vô lo, vô nghĩ. Muốn bỏ hết mọi gánh nặng, mọi ưu phiền, quay trở về hồn nhiên như một đứa trẻ. Tôi đã từng nghe ở đâu đó câu này…

“Cuộc sống quá ngắn để giận hờn, quá rộng để tìm được nhau. Quá nhiều nỗi đau và hối tiếc…”



Ừ thì cuộc sống này ngắn lắm, có mấy đâu để mà hững hờ mãi… Tôi cũng từng chọn lựa cho việc gác lại tình cảm để theo đuổi đam mê, nhưng khi đam mê dần bị cuốn xa vào lo toan cơm áo gạo tiền thì đến lúc đó sao ta lại thèm tình cảm đến thế.



Nhận xét