Anh là người đến sau, nhưng mong sẽ là người cuối cùng…



Là mối tình đầu của ai đó thật tuyệt, dù cho đó là thứ cảm giác luôn xen lẫn với tiếc nuối mỗi lúc nhớ về. Nhưng khi đã đi qua những xốc nổi yêu đương, đã đi qua những được – mất, ra đi – ở lại trong cuộc sống, điều người ta muốn lại là được làm người cuối cùng, nắm tay kẻ mình thương đi về phía bình yên.

Cũng như anh, cũng như em. Ai trong chúng mình chẳng từng có vài lần yêu đến quên cả lý trí. Những ngày đó, tình yêu chỉ tròn trịa là tình yêu, đem hết lòng, hết cả trái tim ra yêu một người mà có khi chẳng nghĩ đến những gì mình sẽ nhận lại. Rồi thì những ngày đó cũng trở thành quá khứ, có người nhớ, có người quên. Nhưng mỗi người lại tự ôm trong mình những suy nghĩ, những tổn thương vì có ai yêu xong mà thôi day dứt.

Không vì mối tình này, thì sẽ là vì mối tình khác. Tình yêu kỳ cục lắm, lúc kết thúc, cứ có một người phải buồn hoài…

Nhiều khi anh nghĩ, hai chúng mình, gặp nhau vào lúc trái tim đã không còn nguyên. Chút xước xát, chắp vá từ những lần yêu kia liệu có khiến cho chuyện của chúng mình bớt trọn vẹn?

Anh cũng đã từng nghĩ mãi rằng liệu anh, liệu em, có phải là người mà đối phương dành cho nhiều tình cảm nhất? Vì không phải lần đầu biết yêu nữa, không phải chưa từng có cho riêng mình một quá khứ.

Nhưng có lẽ, anh sai.



Vì chỉ cần em luôn ở đây, chuyện ai yêu ai hơn ai, những chuyện từng qua – mình nên xếp lại. Hôm qua, dẫu có chuyện gì xảy ra cũng đã là chuyện cũ. Quá khứ chẳng còn gì để đáng bận tâm nữa. Đã yêu nhau rồi, hãy nói chuyện hôm nay, để mơ về chuyện ngày mai.


www.minhphuong.name.vn

Đọc thêm »

Nhận xét