
SÁCH
Khuất Dương bắt gặp Nguyễn Tiểu Kiều vào lúc cô đang ngồi thẫn thờ trên cây cầu vượt, vắt vẻo đôi chân trắng ngần giữa khung chấn song, đung đưa qua lại, khiến lòng anh bỗng thoáng rung động. Sau lưng cô là một cái hòm to tướng, bên người còn buộc thêm 7, 8 đôi giày cao gót đỏ chót.
“Cô tên gì?”
Nguyễn Tiểu Kiều từ tốn quay lại, trời rất tối, khó nhìn rõ được dung mạo cô, ong đôi mắt cô lại bừng sáng như thể hút lấy mọi nguồn sáng xung quanh, lấp lánh như châu như ngọc. Hơi thở của Khuất Dương phảng phất như tan biến vào bóng đêm, biển người sau lưng anh cơ hồ chìm vào mênh mang, dưới bầu không rộng lớn này, anh nghe thấy tiếng lòng mình vang vọng, hẳn đây chính là thiên mệnh.
“Anh muốn đưa tôi về ư?” Nguyễn Tiểu Kiều chớp mắt, dường như cũng biết khởi nguồn một sự tình đều phải bắt đầu như vậy, song không ai hay biết lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi.
Khuất Dương tự thấy bản thân mình điên rồi, anh nghe thấy mình đáp ứng rõ ràng, trong đêm tối này, đối diện với cô, anh không thể chối từ.
***
Nguyễn Tiểu Kiều đứng trước cửa bao lâu, Khuất Dương tay kéo cái hòm, đứng sau chờ bấy lâu. Khuất Dương biết cô đang chăm chú quan sát, ngắm nghía căn nhà mình sắp vào ở, bởi vậy cũng không lên tiếng.
“Người có tiền thường thích màu sắc đơn điệu ư, tại sao khắp nhà toàn gam màu lạnh vậy?”
“Để tiện quét dọn ấy mà.”
www.minhphuong.name.vn
Đọc thêm »
Nhận xét
Đăng nhận xét